Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang
Tác giả: Khinh Hầu
Team dịch: Tiểu Miêu
…
Rất nhiều năm sau, đối mặt với phóng viên tạp chí [TIME], Dịch Gia Di sẽ nhớ lại một buổi chiều cách đây rất lâu đó, cái ngày mà tổ trưởng tổ trọng án dẫn cô đi xem thi thể…
Một khắc ấy, cô nghe được tiếng kêu rên của người chết, nhìn thấy rõ gương mặt của hung thủ, sở hữu năng lực tái hiện lại hiện trường hung án trong đầu.
Từ đó về sau, Hương Giang mất đi một nữ cảnh sát văn chức nhỏ đi làm chỉ thích uống trà buôn chuyện, tan làm thì đi hẹn hò dạo phố, lại có thêm một ánh sáng của giới cảnh sát gặp án tất phá được…
Tổ trưởng tổ trọng án: Sao em biết anh ta là hung thủ?
Dịch Gia Di: Vì đó là một đêm mưa (lược bớt quá trình suy luận tám trăm chữ)… cho nên chân tướng chỉ có một…
Cả người hung thủ chấn động, sắc mặt thay đổi, kinh hoàng sợ hãi, không còn lời gì để ứng đối, đành giơ hai tay ra, buồn bã đền tội.
Trong lòng Dịch Gia Di: Xin lỗi, trước đó toàn là tôi lừa hết đấy…
Có câu giải thích chính là che giấu, che giấu chính là kể chuyện xưa!
Phá án giống như làm đề toán vậy, người khác cứ dựa theo điều kiện đã biết để dẫn đến kết luận thôi.
Còn cô là trực tiếp biết đáp án, toàn bộ quá trình giải đề toàn dựa vào chém gió…
Liều mình diễn, giả làm thám tử, lừa hung thủ… không từ mọi thủ đoạn cũng thật khó quá!

